Thứ Sáu, 2 tháng 1, 2015

Vượt qua chính mình

Không có gì đáng sợ bằng chính bản thân mình...

Thế nên tự mình vạch ra thử thách đạp xe liên tục 10 tiếng xem nó thế nào. Kết quả là đạp hẳn 17h39 phút, đạp suốt đêm.

Đạp xe đi Đồ Sơn

Đạp xe từ Đồ Sơn về Hà Nội


Xuất phát lúc 12.30pm ngày 1/1/2015 từ Hà Nội. Mất hơn 10 tiếng để đến được Đồ Sơn tính cả thời gian nghỉ/ăn. Từ lúc 11h đêm gì đó bắt đầu đạp về Hà Nội.

Kể lể về hành chình này nhiều cũng chán, tóm tắt lại là mình đã trải qua những cảm xúc thế nào trong suốt quá trình này:

  • Sợ hãi vì phải đi trong đêm. Hoàn toàn không có, chỉ có điều sợ nhất là ăn phải đồ ba lăng nhăng làm đau bụng giữa chừng thôi. May thế cuối cùng nó đã không xảy ra. Cũng không sợ bóng đêm lắm (đường 5 nó tắt hết đèn), nhưng mà trăng rất sáng và mình thì lại có cái đèn pin siêu sáng.
  • Ngắm trăng rất thơ mộng. Trăng từ chiều lúc đạp xe đã mờ mờ trên đầu, tối đến càng lúc càng sáng và đến lúc mình về đến Hưng Yên thì nó lặn mất tăm rồi. Lần đầu tiên được chứng kiến ông trăng từ lúc mọc cho đến lúc tàn.
  • Ngắm biển đêm rất thú vị. Ra đến Đồ Sơn và đi lòng vòng quanh bãi 1-2-3 ngắm biển, sóng vỗ ầm ì, thỉnh thoảng sóng va vào đá bắn lên mặt rất là thích. Vừa nướng mực, uống bia vừa xả hơi trước khi đạp về...
  • Vượt qua được hơn 30 lần từ khoá "bỏ cuộc". Nói là 30 lần cho nó oách thôi, thực ra có vài lần đi trên đường nhìn thấy nhà nghỉ, muốn vào ngủ lắm rồi cơ mà trong đầu lại vang lên tiếng trống rất oai hùng "thách thức, thách thức..." thế là trong một lần không chịu nổi cơn buồn ngủ lúc 2h đêm giữa đường 5 đã phi vào ăn phở và mua 2 lon tăng lực rồi tiếp tục lên đường.
  • Càng gần đích, càng phấn khích. Cảm giác lúc cách Hà Nội 55km là một cảm giác cực kì khốn nạn. Nhưng lúc còn 33km, đó là một cảm giác cực kì toẹt vời.
  • Đau đớn. Không phải là đau chân hay đau khắp mình mẩy, cái đó thì chả có gì đáng nói so với nỗi đau "nở hoa" ở mông. :v
  • Chia nhỏ mới dễ nuốt. Nếu nhìn vào con số hơn 120 km phải đạp từ Đồ Sơn về, chắc hẳn là bạn sẽ muốn dẹp mẹ nó đi cho rồi. Nhưng nếu nghĩ là chỉ có 10 chặng, mỗi chặng hơn chục cây thì bạn sẽ rất nhẹ nhõm. Cứ đi được khoảng hơn chục cây, bạn lại chia lại, ví dụ lúc còn 70km, bạn lại tự kỉ ám thị, "Ồ, chỉ còn 3 chặng, mỗi chặng hơn 20km nữa thôi, mỗi chặng hết hơn tiếng, vậy là còn 3 tiếng nữa sẽ về đến nhà rồi".
  • Tổng lượng calo tiêu tốn cho chuyến đạp xe này mà máy đo được là gần 6000 calos. Chưa bao giờ mình có hoạt động nào liên tục lại đốt nhiều năng lượng đến vậy. Lần gần nhất là đốt có gần 2000 calos trong 3 tiếng chạy bộ quanh Hồ Tây. Cảm giác khám phá cơ thể và sức chịu đựng của bản thân rất mới lạ. Một con người khác mà bấy lâu ngủ quên.
  • Nhìn thấy cuộc sống về đêm của nhiều người. Cuộc sống về đêm của nhiều người nói chung không hề thoải mái. Lái xe container chạy suốt đêm, cảnh sát bắt nhiều hơn ban ngày (ngày bắt xe thường, đêm bắt container và tải. Nhiều cô, chị, chú dậy từ 2-3h sáng để bắt đầu ngày làm việc. Cũng có nhiều người 3h sáng mới bắt đầu đạp xe về nhà. Cảm thấy mình thật hạnh phúc.
  • Quyết định mỗi tuần cần đi đâu đó xa và quyết định sẽ đi vào thứ 7 hàng tuần. Tất nhiên là bằng xe đạp. Mỗi tuần cần thực hiện tua đủ 1 century (160km). Coi như đó là bài tập thể dục cho ý chí. Quyết định làm mình cảm thấy dễ chịu. Tất nhiên, hàng ngày vẫn chạy bộ, tổng quãng đường có lẽ cố gắng 100km/tuần là hợp lý.

Nhớ share và +1 nhé

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét